Nghỉ hưu tuổi 26 – Phi Tuyết tự truyện (3)

by 01:45 0 nhận xét
Sẽ có một chút bối rối khi bạn theo dõi câu chuyện nghỉ hưu của tôi vì nó không theo một lập trình thứ tự hay quy tắc gì cả.
Bạn biết đấy, tôi bắt đầu nghỉ từ sau tết, tức khoảng hai tháng rồi, cũng nhiều chuyện đã xảy ra mà tôi muốn kể lại và song song đó mỗi ngày trôi qua lại thêm biết bao điều muốn kể. Tôi quả không biết phải viết như thế nào nữa, hoặc theo trình tự từ những ngày đầu tiên tới những ngày cuối cùng hoặc vừa kể những chuyện đã xảy ra, vừa kể những chuyện đang xảy ra (?) Tôi chọn cách số hai. Đó là lý do tôi muốn gửi lời xin lỗi nếu làm cho bạn bị bối rối khi theo dõi những câu chuyện có vẻ không đầu không đuôi này. Nhưng thành thật cũng phải nói luôn với bạn, tôi xin lỗi vậy thôi chứ thực tâm tôi chẳng thấy mình có lỗi gì cả. ^^
Như mọi ngày, 6 giờ sáng tôi thức dậy pha một tách cafe, bật một bản nhạc và check điện thoại. Có tin nhắn của Hash gửi cho tôi trong zalo. Hash là một chàng trai Afpanistan đến Bảo Lộc để làm việc trong ngành trà, có lẽ muốn tìm một nguồn trà uy tín cho công ty của cậu ta bên ấy, tôi cũng từng quen một vài người Afpanistan đến đây cũng với cùng công việc tương tự nên tôi không thấy ngạc nhiên khi gặp cậu ta lần đầu trong phòng tập gym. Tôi đã đến bắt chuyện với cậu ta và thật chẳng biết làm sao để từ chối khi sau đó cậu ấy hỏi xin số điện thoại. Tốt thôi tôi luôn là người thân thiện mà. Và từ lúc có số điện thoại của tôi, trời ơi, không ngày nào mà cậu ấy không nhắn tin cả, lại còn nhắn rất nhiều, quả tình mà nói tôi thân thiện thật đấy nhưng đôi khi cũng thấy mệt mỏi, hoặc thường xuyên thấy mệt mỏi, cậu ta cứ hỏi đi hỏi lại những câu nhàm chán và vô nghĩa mà tôi luôn phải cố gắng hết sức để có thể hiểu, như là “really i want from you what”, hay như khi cậu ấy rủ tôi tới khách sạn của cậu ấy để ăn món “cơm cari gà khoai tây rau các loại – tất cả mọi thứ nấu chung trong một nồi” mà cậu ấy nấu, tôi bảo tôi ăn tối rồi và không có ý định đến đó ăn tối đâu nên từ giờ không cần mời nữa, cậu ấy nói “tao sẽ mời mày mỗi ngày cho tới khi mày nhận lời”. Quả tình với bạn, tôi chỉ muốn đấm vào mặt nó một cái cho sự lì lợm và vô duyên đấy. Thế rồi, vẫn tối qua, cậu ta gửi cho tôi mấy tấm hình mà cậu ta rất thích của tôi và sau đó là hình của cậu ta, tất nhiên tôi phải khen vài câu, và cậu ta lại gửi thêm tấm nữa rồi tấm nữa… cho tới khi tôi nói “Thôi được rồi, dừng lại đi Hash, tao không muốn dùng cả đêm nay để nhìn hình của mày và khen mày đâu, vậy là đủ rồi.” Tôi hết sức ngạc nhiên khi câu nói ấy làm Hash ngạc nhiên đến thế “Tại sao chứ, tao còn nhiều hình muốn cho mày xem lắm, đây mới chỉ là bắt đầu thôi”, “Nhưng tao nói đủ rồi Hash, tao buồn ngủ rồi, tao đi ngủ đây”, “Nhưng tao muốn nói chuyện với mày nữa, cả đêm cơ”, “Thôi nhé Hash, nếu mày còn cố ép tao, tao sẽ không bao giờ nói chuyện với mày nữa.”

Ơn trời, cậu ta chịu để tôi đi ngủ sau câu nói đó, nhưng đó là chuyện tối qua, còn sáng nay, khi tôi còn đang thưởng thức buổi sáng tinh khiết của mình, thì:
– Chào buổi sáng, mày sao rồi? Tối qua mày đi ngủ rất sớm. Tại sao vậy?
– Vì tao buồn ngủ.
– Không tốt khi ai đó muốn nói chuyện với mày mà mày lại đi ngủ như vậy.
– Tao không quan tâm, cuộc đời tao là của tao, tao sẽ làm những gì tao muốn làm, không phải những gì người khác muốn tao làm, mày phải hiểu điều này nếu như mày muốn làm bạn với tao. Rằng không ai có thể kiểm soát tao cả Hash à.
– Nhưng mà tao thích những bức hình của mày.
– Cảm ơn mày một lần nữa nhưng nó không có nghĩa tao phải nói chuyện với mày bất cứ khi nào mày muốn, hiểu không?
– Thật sự mày biết tao muốn gì ở mày không?
– Tao không quan tâm mày muốn gì ở tao bởi vì tao không muốn gì ở mày cả. Thỉnh thoảng nói chuyện thì được chứ nói chuyện mỗi ngày tao không thích, tao còn bận sống cuộc sống của tao nữa. Vả lại tao cũng không có gì để nói với mày mỗi ngày cả.
– Ok, bye.
– Chúc ngày tốt lành Hash, xin lỗi nếu làm mày buồn nhưng con người tao là vậy đấy, tao không giả vờ làm gì tao không thích được.
***
Đây là một bài học có thể bạn muốn ghi nhớ: “Ta luôn rảnh với người ta muốn gặp” “không có người vô tâm, chỉ có những người mà tâm họ không hướng về bạn” – tất cả vấn đề về đối nhân xử thế đều nằm ở chỗ sự ưu tiên. Người ta thường ưu tiên những việc những người quan trọng với người ta. Nếu bạn là người quan trọng với ai đó thì họ sẽ luôn sẵn lòng dành thời gian cho bạn theo mọi cách có thể. Còn nếu bạn không quan trọng thì việc cố trở nên quan trọng sẽ khiến bạn bị đau đớn rất nhiều.
Khi bạn thích ai đó bạn sẵn sàng bỏ hàng giờ để nói chuyện với người đó hay thậm chí là chẳng nói gì, chỉ cần ngồi im lặng nhìn vào mắt nhau, nắm tay nhau… Nhưng khi bạn không thật sự thích ai đó thì quả thật ngồi nhìn họ 5 phút thôi cũng đủ khiến bạn mệt mỏi nhường nào.
Tôi cũng là một người như vậy đấy. Tôi không thể cố tỏ ra dễ thương để làm vui lòng cái thằng vô duyên này, càng nói chuyện với Hash càng khiến tôi mệt mỏi nên tôi chọn cách nói thẳng vào mặt nó như vậy rồi mà nó vẫn không chịu hiểu cơ chứ. Bạn cũng vậy, nếu như bạn muốn nói chuyện với ai đó mà người ta tỏ ý không thích nói chuyện với bạn, thế thì đừng nói nữa, hãy tôn trọng cảm xúc của người ta và cũng là tôn trọng chính bạn, đừng khiến cho mình trở nên quá cần một ai đó, đừng khiến cho ai đó thấy rằng họ rất quan trọng, bạn đang nuôi dưỡng bản ngã của họ đấy, và bản ngã càng lớn người ta càng khó trở nên đáng yêu hơn.
Bước số một để có được tự do là bạn phải tôn trọng sự tự do của người khác. Đừng ép ai làm điều gì họ không muốn và cũng đừng để ai ép bạn làm điều bạn không muốn.
***
Ngay sau cuộc trò chuyện đáng yêu phá tan buổi sáng tinh khiết với Hash thì tôi đọc được một câu quote cực hay trên facebook mà phải nói là vô cùng đồng ý:
“Cứ là chính mình đi.
Người khác không cần phải thích bạn
Và bạn cũng không cần phải quan tâm”
Tất cả chúng ta đều sống một cách thức như nhau đó là cố làm mọi điều để mọi người thích mình, quý mình rồi sau đó từ cái sự yêu quý của họ mà chúng ta mới yêu quý bản thân mình. Nếu ai đó khen chúng ta đẹp, chúng ta biết mình đẹp. Nếu ai đó khen chúng ta đáng yêu, chúng ta biết mình đáng yêu. Nếu ai đó nói xấu chúng ta, chúng ta vừa buồn vừa đau khổ trong lòng vì biết rằng người đó không yêu quý mình. Cả đời chúng ta, mà thật ra tôi đang muốn nói tới các bạn, vì tôi đang dần thoát ra khỏi cái bẫy tâm trí này rồi. Cả đời bạn không biết gì về chính mình, cả đời bạn chỉ biết về bản thân mình qua lời của người khác, qua sự công nhận của người khác, qua đánh giá của người khác. Các bạn đang đặt một trọng tâm sai rất sai đó là định nghĩa bản thân mình thông qua những thứ, những người bên ngoài cuộc sống của bạn. Bạn chưa bao giờ đặt trọng tâm vào chính bản thân mình, chưa từng dám một lần nhận xét mình là ai, cũng chưa từng nghĩ thật kĩ xem mình là người như thế nào… Bạn không biết gì về bản thân mình cả, bạn chưa từng, đó là lý do khiến bạn luôn sống trong khổ bởi vì phụ thuộc vào sự đánh giá của người khác.
Ai cũng biết câu nói “Hãy là chính mình” nhưng chẳng ai biết chính mình là thế nào cả.
Tôi cũng chưa hoàn toàn là một người biết về chính mình, đường còn dài lắm, chỉ các vị Phật/những người đã giác ngộ thì mới đạt tới cấp độ đó, còn tất cả chúng ta dẫu sao cũng chỉ mới đang trong hành trình, thậm chí mới bắt đầu hành trình. Nhưng tôi may mắn hơn vì tôi nhận thức được hành trình cần đi và vẫn đang cần mần bước từng bước tới đó. Nhiều người, những người lớn tuổi, vẫn thường hay nhận xét tôi là người có một linh hồn già, bởi tôi có những suy nghĩ và nhận thức không phải như một người trẻ bình thường chút nào. Tôi đã rất vui vì mình có một linh hồn già như vậy!
Một vấn đề rất cốt lõi cần được nói đến ở đây: sở dĩ bạn không hề biết chính mình là gì, bởi vì bạn chưa từng quan tâm, chưa từng biết yêu mến bản thân mình đúng cách. Cả cuộc đời bạn được dạy hãy yêu quý người khác, hãy tìm hiểu nhu cầu của những người khác, hãy sống vì người khác. Bạn chưa từng được dạy cách tìm hiểu bản thân mình, sống vì chính mình, yêu quý chính mình. Các tôn giáo nói bạn là những kẻ tội lỗi, kẻ mang tiền nghiệp, họ luôn xem bạn như tội nhân, là những kẻ đáng bị lên án – thay vì nói rằng sự tồn tại của bạn là phúc lành, là niềm vui, là món quà. Vì lẽ đó dần dần bạn chấp nhận cái ý tưởng rằng bạn chỉ là một kẻ hèn mọn, thấp bé, yếu đuối, ngu ngốc… thế thì làm sao bạn có thể yêu chính mình, làm sao bạn có thể hiểu chính mình, làm sao bạn có thể làm cho đời bạn thành phúc lành đây? Không thể nào.
Đấy là về tôn giáo, còn về cuộc sống cũng không khác hơn, từ gia đình, trường học, xã hội, dư luận… tất cả đều luôn làm duy nhất một việc: đặt bạn lên bàn cân, so sánh bạn với thứ này thứ khác. Và cả đời bạn chỉ biết rằng mình đang trong một cuộc đua, mình phải thắng cuộc đua ấy: cuộc đua điểm số, cuộc đua ngoại hình, cuộc đua danh vọng, cuộc đua vật chất… Một người luôn trong cuộc đua làm sao có thời gian để mà tìm hiểu về chính mình: mình là ai, mình ở đây làm gì, mình đua vì cái gì, mình có muốn đua không, nếu không đua thì có được không, thứ gì mới là quan trọng với mình bên ngoài cuộc đua này? liệu mình có thật được sinh ra để đua? nếu Thượng đế muốn mình sinh ra chỉ để đua sao Ngài ấy không biến mình thành con ngựa ngay từ đầu?… Hàng ngàn câu hỏi cần được hỏi nhưng không một ai từng hỏi bởi vì không ai từng nghĩ tới – họ bận đua.
Biết về mình là một khái niệm quan trọng, đừng nghĩ nó quá lý thuyết như một lời kinh. Nếu bạn biết về chính mình rằng bạn là người như thế nào, nếu bạn có niềm tin vào bản thân thế thì bạn sẽ không phụ thuộc vào những lời đánh giá bên ngoài nữa và sẽ không còn ai có thể làm bạn đau khổ hay buồn phiền được nữa.
Nếu như bạn là một người tiết kiệm, bạn biết mình là người tiết kiệm, bạn có mục tiêu cho việc tiết kiệm của bạn, khi ai đó khen bạn là người giỏi tính toán chi tiêu, bạn có thể vui nhưng nếu không ai khen ngợi gì cả bạn cũng không phiền lòng. Và đặc biệt khi ai đó không hiểu bạn mà nói bạn là người keo kiệt, bủn xỉn, quá tính toán thế thì bạn biết là họ sai, rằng họ không hiểu bạn, bạn sẽ không buồn phiền vì những lời đánh giá đó một chút nào, bạn vẫn vui vẻ mặc kệ người khác nói bạn ra sao. Đấy là khi bạn biết về bản thân mình.
Còn khi bạn không biết về bản thân mình bạn sẽ luôn phụ thuộc vào đánh giá của người khác, bạn vui khi được khen, bạn tức giận khi bị chê, bạn có thể đau buồn và khổ sở cả tháng trời chỉ vì một ai đó nghĩ sai về bạn một điều nhỏ nhặt. Cả đời bạn, cả đời chúng ta đã phải sống phụ thuộc vào đánh giá của người khác nhiều đến vậy. Nếu như bạn có thể thoát ra khỏi nó, thoát ra khỏi sự đánh giá của người khác, không phụ thuộc vào nó, ấy thế thì bạn có thể sẽ đạt được một tự do vô cùng. Và điều kiện để bạn thoát ra khỏi sự đánh giá của người khác là bạn phải hiểu chính bản thân mình: bạn là con người như thế nào?
Câu hỏi này tưởng dễ nhưng quả tình lại vô cùng khó, chẳng mấy ai trong chúng ta biết được mình là người như thế nào cả. Nhưng tin vui cho bạn nếu như bạn không biết mình là người như thế nào, thế thì từ đây, từ lúc này hãy tự vẽ cho mình một chân dung con người mà bạn muốn trở thành, và làm mọi thứ để trở nên con người đó. Chưa bao giờ là muộn để bạn quyết định con người bạn muốn trở thành, lúc nào cũng là thời điểm đúng cả nhưng nếu bạn hành động sớm hơn thì bạn càng sớm có tự do hơn. Tại sao không?
Giờ tới lúc tiếp tục câu chuyện: tôi là ai, tôi là người như thế nào chính tôi chẳng biết chắc chắn đâu. Nhiều người hay khen tôi điều này điều kia, đôi khi tôi đồng ý, đôi khi tôi không đồng ý. Tôi không đồng ý với mọi lời khen mọi người dành cho mình và may mắn hơn là tôi cũng không đồng tình với mọi lời chê bai mọi người dành cho mình, dù đôi khi vẫn thấy buồn tí ti khi bị hiểu lầm hết lần này đến lần khác.
Tôi cũng từng rất “đời”, nghĩa là thấy vô cùng hạnh phúc khi được ai đó khen ngợi, thậm chí còn sử dụng một chiêu “tự kỉ ám thị” để tự mang lại niềm vui cho bản thân bằng cách hay đọc đi đọc lại những lời khen ấy. Còn nếu ai đó nói xấu tôi thì khỏi nói tôi sẽ buồn và phát điên đến như nào. Càng ngày khi càng chiêm nghiệm sâu hơn về cuộc đời, về bản thân mình thì tôi càng bớt “đời” đi, nói theo ngôn ngữ nhà Phật thì là bớt “sân si” đi. Ai đó muốn nói gì về tôi – đó là chuyện của họ. Ai đó nói rằng họ hiểu tôi, tôi vẫn thường gặp rất nhiều người nói rằng họ “rất hiểu” tôi, lạ thật, họ thật giỏi vì có thể hiểu tôi trong khi chính tôi còn đang chưa thể hiểu về bản thân mình. Nếu ai đó nói điều mà tôi thấy đúng là con người tôi, thế thì tôi biết ơn. Nếu ai đó nói điều gì mà tôi biết đó không phải là tôi, thế thì tôi nhún vai và không bận tâm nữa. Nếu tôi cứ bận tâm đến việc những người khác hiểu sai gì về mình và rồi đi cãi lại, đi minh chứng với họ rằng họ sai, thuyết phục họ rằng tôi không như vậy… thì có lẽ cả đời này tôi chẳng bao giờ có thể làm vui lòng được ai chứ đừng nói là có thể sống cuộc sống của mình. Tôi chọn sống cuộc sống của mình vì vậy tôi phải bỏ đi việc quá bận tâm đến lời nói của những người khác.
Đa phần những người không hiểu thường hay nghĩ rất xấu về tôi và tôi càng làm cho họ ghét mình hơn nữa bằng việc chẳng quan tâm họ nghĩ gì. Họ thấy tôi thường đi với nhiều người bạn nước ngoài khác nhau rồi hôn những người bạn ấy một cách công khai liền nghĩ rằng tôi là người sống rất phóng túng hẹn hò với tất cả những người bạn nước ngoài ấy. Họ thấy tôi buông những công việc kinh doanh và nghĩ rằng tôi rất ngu. Họ thấy tôi đăng những tấm hình về cuộc sống và nghĩ tôi là một đứa khoe khoang hợm hĩnh. Họ thấy tôi không bao giờ cho tiền những người ăn xin và họ nghĩ tôi là một kẻ bẩn tính keo kiệt. Họ thấy tôi xăm mình và họ nghĩ tôi là tay chơi…
Ngay cả đến mẹ tôi cũng là một trong những người không hiểu tôi một chút nào. Mẹ vẫn thường la tôi rằng không chịu chí thú làm ăn, không chịu tích cóp cho lúc về già hay đau ốm, lúc nào cũng ham đi chơi tốn kém tiền bạc, về già không có gì trong tay cho đáng đời… Tôi hay nói với mẹ “Con không tính đi làm cả đời để tích chút của cải lúc về già như mẹ đâu, còn làm ra tiền thì con sẽ xài tiền, chuyến đi nào của con cũng có mục đích cả, không phải tự nhiên mà đi đâu, mà trên thực tế con có xài bao nhiêu đâu chứ, đi đến đâu cũng có bạn bè tiếp đón lo liệu cho vài phần, nên chẳng tốn kém gì mấy cả”. Thế rồi mẹ tôi sẽ nói “Không ai cho không ai cái gì bao giờ cả, liệu hồn đấy”.
Chung quy là không phải bà mẹ nào cũng hiểu con mình các bạn ạ, và mẹ tôi là một trong số ấy. Mẹ tôi chưa bao giờ hiểu những gì tôi định làm hay muốn làm, trên thực tế, tất cả những gì tôi muốn làm mẹ sẽ phản đối đầu tiên đã rồi sau đó tính sau. Tất nhiên mẹ có cái lý của mẹ, cái lý của truyền thống ngàn đời và tôi dám chắc bạn cũng rất đồng tình với mẹ tôi ở câu nói “không ai cho không ai cái gì bao giờ cả” đúng không? Bạn có lý, tôi cũng từng nghĩ vậy. Bây giờ thì tôi không thích nghĩ như vậy nữa và đang muốn chứng minh điều ngược lại. Tôi muốn chứng minh rằng lòng tốt và sự tử tế trên đời này là vô giá và miễn phí, vẫn có rất nhiều người cho đi một cách không cần đền đáp khắp thế giới ngoài kia. Rằng đôi khi đâu đó trên đời vẫn có rất nhiều người cho đi mà chẳng bận tâm về việc sẽ nhận lại cái gì- những con người tử tế.
Xuyên suốt tự truyện này tôi sẽ kể lại những con người như vậy. Tôi đã gặp nhiều và tôi tin là mình sẽ gặp nhiều hơn nữa.
Nếu có một thứ chủ nghĩa nào mà tôi muốn ủng hộ thì chắc chắn đó sẽ là “chủ nghĩa chia sẻ và yêu thương”. Chúng ta hoàn toàn có thể sống cùng nhau trong một thế giới nơi mà mọi người chia sẻ với nhau tài nguyên họ có, thay vì cố gắng chiếm hữu mọi thứ. Và yêu thương nhau, thay vì tranh đấu và phán xét lẫn nhau như thế giới hiện tại.
Bởi vì chủ nghĩa này không phải là một chủ nghĩa có sẵn ngoài kia nên tôi có hai con đường: một là tôi sẽ tự tạo ra chủ nghĩa đó trong suốt cuộc đời tôi, hai là tôi sẽ đi tìm những người khác ngoài kia đang cùng muốn tạo ra chủ nghĩa đó. Hoặc cả hai. Tôi luôn thích những sự lựa chọn “cả hai”.
***
Từ lâu vốn dĩ đã có ý định viết một cuốn sách về chủ đề ấy: chủ nghĩa mới cho thời đại mới: chủ nghĩa chia sẻ và yêu thương. Ý tưởng là tôi sẽ đi đây đó khắp nơi và kể về những câu chuyện mà con người sống với nhau trong tình thương yêu và chia sẻ những gì họ có với những người thân và cả những người lạ. Thậm chí nếu có thể tôi muốn tự mình làm một chuyến chu du “ăn nhờ ở đậu” lợi dụng sự tử tế trong tình thân nhân loại của mọi người để trải nghiệm cuộc sống khắp nơi và sau đó viết về nó. Vâng, quả tình tôi đã muốn như vậy đấy, tới giờ vẫn còn muốn và nhất định sẽ làm.
***
Tôi luôn thích những sự lựa chọn “cả hai” cho nên thứ mà tôi muốn đạt được, bức chân dung tôi muốn vẽ về chính mình, để nhận biết mình là ai cùng là một câu trả lời “cả hai”. Nếu ví cuộc đời như một cuốn sách thì tôi muốn cuốn sách cuộc đời mình không chỉ có nội dung hay mà cả có bìa đẹp nữa. Cuộc sống mà tôi muốn sống đó là một cuộc sống không chỉ tốt bên trong, mà còn đẹp cả bên ngoài. Bạn có thể nói tôi tham lam, không sao cả, vì đó cũng là điều tôi tự biết về bản thân mình rồi. Suy nghĩ của tôi là nếu như bạn có thể có cả hai thì tại sao lại chỉ chọn một? Nếu như đời bạn là một món quà thì tại sao không thưởng thức tối đa món quà đó?
Thiên Chúa giáo có một ngụ ngôn rằng một ông chủ nọ đi xa giao cho đầy tớ mỗi người năm đồng bạc, khi ông quay về, có đầy tớ đã xài hết số tiền, có đầy tớ vẫn giữ nguyên số tiền, có đầy tớ làm cho nó sinh lợi gấp đôi nhưng cũng có đầy tớ làm cho nó sinh lợi gấp nhiều nhiều lần hơn nữa. Cuộc đời bạn là một món quà mà Thượng đế giao cho bạn, Ngài ấy muốn bạn làm cho nó sinh ra hoa trái hoa thơm quả ngọt tối đa có thể. Nếu bạn là một đứa con tốt thế thì bạn sẽ làm cho đời bạn trở nên rực rỡ bởi niềm vui và hạnh phúc. Nếu bạn là một đứa con tồi thế thì bạn sẽ làm lãng phí món quà mà Thượng đế đã trao ấy. Tôi không muốn làm một đứa con tồi, tôi muốn làm một đứa con khiến Thượng đế phải tự hào, tôi muốn sử dụng món quà cuộc sống này hữu ích nhất, theo cách tốt lành nhất có thể. Và đó là những gì tôi đang làm. Mọi sự tôi làm là cố sao biến đời mình thành một cuốn sách hay nhất, một hạt mầm nở hoa đẹp nhất. Tôi có mục tiêu, tôi biết những gì mình phải làm, tôi biết mình là ai và đó chính là lý do tôi ngày càng trở nên độc lập, ngày càng tự do: Tự do với dư luận xung quanh, tự do với sự phán xét của mọi người, tự do với những điều vốn dĩ được xem là truyền thống, là hiển nhiên, là bắt buộc.
Không, không có gì là bắt buộc trên đời này cả. Cuộc đời là tự do. Chúng ta sống là để tìm đến với sự tự do: tự do cơ thể, tự do vật chất, tự do tâm trí và sau cùng là tự do cho linh hồn.
Bạn đã có được chút tự do nào chưa?
Bạn đang kiếm tìm sự tự do nào?
Vốn dĩ định viết trong chap 3 này về:
– chuyện những tin nhắn kì cục của thằng Hash -> bạn không cần sống cho vừa lòng người khác
– chuyện tập yoga -> tại sao ai cũng nên tập yoga
– chuyện ăn sáng với chị hai và tranh luận về quan điểm có nên làm việc cật lực quần quật chỉ để tài sản cho con cái?
– chuyện nấu ăn: ăn đúng thì thức ăn sẽ thành thuốc bổ, ăn sai thì thức ăn sẽ thành thuốc độc và PT nấu ăn như thế nào

Mới buổi sáng mà đã tưng đấy việc xảy ra, việc nào cũng dính chùm theo cả đống chuyện muốn nói, muốn kể.
Mới kể được mỗi vụ tin nhắn của thằng Hash thì đã hết mẹ nó giờ và quá dài rồi.
Thôi tạm stop tại đây nhá, phải mang bữa trưa ra cho #PhiNhung xong rồi đi gym, xong rồi đi làm cái thẻ visa xong rồi ôi huhu cả đồng việc!
Phi Tuyết 07/03/2017
share with love

Robin Hoàng Phúc

Developer

CẢM ƠN BẠN ĐÃ GHÉ THĂM TRANG WEB HAILUA.TK ^_^ SEE YOU AGAIN

0 nhận xét:

Đăng nhận xét