Nghỉ hưu tuổi 26 – Phi Tuyết tự truyện (2)

by 01:44 0 nhận xét
“Đôi khi tôi nhìn đàn chim đậu trên cây và tự hỏi tại sao chúng lại đậu ở đó trong khi có thể bay đi khắp nơi. Và rồi tôi cũng tự hỏi mình câu hỏi đó”
Tôi đã, đang và sẽ dành nhiều thời gian của năm nghỉ hưu này để đi đây đó khắp nơi và đó cũng chính là lý do khiến tôi hối hận.
Tôi tiếc vì mình đã không làm điều này sớm hơn, nhiều hơn nữa, tại sao lại để đến tận 26 mới nghỉ hưu cơ chứ, đáng lẽ tôi nên nghỉ hưu từ … 16 thì có phải tuyệt hơn không?
Cho nên:
Lời khuyên của tôi dành cho các bạn trẻ và cũng là dành cho chính mình: hãy đi đi, đi khắp nơi, đi bất cứ nơi nào có thể, đừng chỉ ở yên một chỗ, đừng chỉ cắm rễ một chỗ như cái cây tội nghiệp, bởi vì bạn không phải một cái cây. Đi đi, vươn ra thế giới đi, không đi xa được thì đi gần. Không dám đi một mình thì đi với bạn bè. Không đi tự túc được thì đi tour, không đi kiểu hưởng thụ được thì đi với tinh thần trải nghiệm… Kiểu gì cũng được những hãy đi nhiều hơn, mỗi bước chân ra thế giới ta thấy mình nhỏ lại, ta học được biết bao điều hay, ta nhận ra những thứ tuyệt vời của cuộc sống mà ta không thể nào cảm nhận được khi chỉ ở nhà nhìn vào màn hình điện thoại. Cuộc đời ngoài kia đẹp lắm, phong phú lắm, rực rỡ lắm, con người ngoài kia cũng thật tốt đẹp làm sao. Cuộc đời là món quà, thế giới là món quà, chỉ khi ta chấp nhận món quà đó, mở nó ra và sống nó bằng trái tim mình thì ta mới có khả năng nhận ra cuộc đời mình cũng chính là một món quà, nó không phải là một cuộc đua, nó không nên là một cuộc đua.
Hãy đi đi, bước chân ra ngoài thế giới để nhìn xem đất nước mình đang ở đâu, bản thân mình đang ở đâu so với những người bạn đồng trang lứa. Đi đi để góp nhặt những ý tưởng từ khắp nơi mang về làm đẹp cho quê hương mình. Đi đi để nhớ về gia đình, về những người bạn, về ngôi nhà nhỏ ở quê có con chó nhỏ vẫy đuôi rối rít mỗi khi mình trở về. Mỗi lần bạn đi xa là mỗi lần bạn thêm yêu thế giới ngoài kia, hoặc thêm yêu gia đình mình, quê hương mình hoặc cả hai.

Tôi đã viết hàng chục bài viết để lên tinh thần cho những người trẻ có đủ dũng cảm để bước ra thế giới nhiều hơn, mà có lẽ nổi tiếng nhất vẫn là bài “không có trải nghiệm, tuổi trẻ không đáng một xu”, một trích đoạn của bài viết ấy được một trường học ở Thái Nguyên dùng làm đề thi chất lượng đầu năm cho năm học 2016. Người giáo viên ra đề đó đã nói chuyện với tôi rằng chính cô ấy cũng không thể tin được những học sinh của cô ấy lại có khả năng cảm nhận và viết tốt như vậy về chủ đề “trải nghiệm của tuổi trẻ”, thậm chí có những bài viết khiến cô ấy đọc và bật khóc. Giới trẻ ngày nay khao khát trải nghiệm, khao khát vươn ra xa lắm chứ, chỉ có điều có nhiều lực cản quá: lực cản gia đình, xã hội, nội lực… Tôi hiểu điều đó, đó là lý do tôi tiếp tục duy trì những việc viết này, tất cả mong mỏi của tôi là có thể truyền đi một chút xíu sức mạnh nội tâm, truyền đi thêm một chút xíu dũng khí đến cho các bạn trẻ để họ có thể làm điều họ muốn, sống cuộc đời họ muốn. Và tin vui là ngày qua ngày tôi lại nhận được những lời cảm ơn từ những bạn trẻ rằng tôi đã tiếp cho họ sức mạnh, họ đã làm được điều này, điều kia… Và đó là tất cả những gì khiến tôi hạnh phúc.
Có thể bạn không tin, tôi viết cũng được khoảng ba năm rồi, blog của tôi đầy bài viết, google cũng ra nhiều bài khác nữa, độc giả cũng có một số nhỏ nhỏ nhưng tôi chưa từng kiếm được bất cứ một xu nào từ những bài viết của mình. Tôi thậm chí chưa từng quan tâm blog của tôi có bao nhiêu người truy cập nữa, điều duy nhất tôi biết, một cách vô tình là bài viết “kết hôn là sáng tạo ngu ngốc nhất của nhân loại” đạt 14 ngàn likes chỉ sau vài ngày, tôi còn tưởng nó bị hack cơ mà. Và nhiều người biết điều đó thì thấy tiếc cho tôi. Một lần nữa, sao phải tiếc? Tôi đang hạnh phúc chết đi được, tôi tự hào về điều đó. Tôi tự hào vì mình viết không phải vì tiền, tiền không chi phối những gì tôi muốn viết và định viết, không ai có thể thúc tôi viết thứ này hay đề nghị tôi viết thứ kia. Thế nên những bài viết của tôi – bạn có thể tin – hoàn toàn chỉ với mục tiêu chia sẻ – tôi thật tâm mong muốn chia sẻ những gì mình nghĩ, mình biết, mình làm – chỉ những gì mà tôi đã làm và đã cảm thấy tốt – tôi không chia sẻ những gì mình không làm, tôi không chia sẻ đao to búa lớn mà chỉ những điều rất nhỏ thôi, nhưng nếu chúng ta có thể làm nhiều điều nhỏ nhỏ khiến chúng ta hạnh phúc, ấy thế thì cuộc đời chúng ta sẽ hạnh phúc, không cần đao to búa lớn gì cả.
Những bài viết của tôi chưa từng sinh ra tiền nhưng hơn hết, tôi nhận được hàng ngàn những thứ tuyệt vời hơn cả tiền, đó là tình cảm của những người biết tôi, hiểu tôi, yêu quý tôi. Và tôi muốn mình là một nhân chứng cho điều mà tôi tin tưởng, rằng “tiền không phải là tất cả”. Tất nhiên nếu một ngày những bài viết này có thể sinh ra tiền, tôi sẽ rất vui, và biết ơn nữa chứ. Và tôi có cả đống kế hoạch để sử dụng số tiền đó sao cho nó sinh ra lợi nhiều nhất có thể, không phải lợi bằng tiền nhưng là lợi về những thứ khác nữa: thêm trải nghiệm mới, thêm tự do mới, thêm niềm vui mới… Vâng, tôi không ghét tiền, xin nhớ dùm cho, tôi chỉ không thích cách mọi người xem tiền là tất cả. Trên đời này, không gì là tất cả, ngoại trừ cuộc sống của bạn.
Tôi khuyên bạn nên đi, không có nghĩa tôi đảm bảo với bạn rằng mọi thứ sẽ luôn diễn ra tốt đẹp như ý bạn muốn. Xin đừng hiểu lầm ý tôi dù tôi đã bị hiểu lầm gần như cả đời rồi. Cuộc đời đầy rẫy những khó khăn, những bất an, những thử thách mà bạn sẽ gặp, sẽ đối mặt và phải tìm cách vượt qua. Chỉ khi ấy bạn mới có thể trưởng thành được. Chúng ta là con người và con người thì học từ những sai lầm, từ những khó khăn. Nếu như vì sợ khó khăn hay sợ những sai lầm mà bạn từ chối học hỏi, ấy thế thì bạn mãi mãi sẽ là đứa trẻ, mãi mãi là một kẻ ngu ngơ. Điều sai lầm lớn nhất của nền giáo dục của chúng ta chính là chỗ ấy, nó đánh giá người ta dựa trên việc ghi nhớ thay vì sáng tạo, nó phủ định tầm quan trọng của sai lầm, nó bác bỏ khả năng học hỏi từ sai lầm, nó tuyên dương người bắt chước giỏi thay vì người tư duy giỏi, nó không cho phép người ta sai lầm và làm cho người ta sợ hãi lỗi lầm thay vì trân trọng chúng. Nếu như nền giáo dục có thể thay đổi nền tảng ấy, nếu như nó có thể cho phép người ta học hỏi từ trải nghiệm nhiều hơn lý thuyết, cho phép người ta phạm sai lầm và học hỏi từ sai lầm thay vì né tránh sai lầm… thế thì các thế hệ học sinh sẽ trưởng thành một cách mau chóng. Nhưng vì nền giáo dục của chúng ta không dạy về sai lầm nên chúng ta hãy học chúng từ cuộc sống, không trường học nào tốt hơn trường học cuộc sống cả. Lớp học cuộc sống với thú vị làm sao, mới tuyệt vời làm sao, hãy học hỏi từ nó nhiều hơn.
Cuộc đời không thẳng tắp như đường ray xe lửa nhưng ngoằn nghèo như một con đường mòn với muôn ngàn ngã rẽ tủa đi khắp nơi. Bạn phải tự đi trên con đường ấy, ai đó có thể kể cho bạn nghe về con đường của họ, như tôi đang kể ở đây, nhưng chính bạn phải tự bước đi trên đó, không có cách khác. Đừng quá bận tâm con đường nào sai con đường nào đúng, đừng chỉ vì phân vân mà mãi mãi đứng ở ngã ba đường. Bạn phải quyết định, bạn phải lựa chọn. Hãy đi con đường mà bạn muốn, nếu không muốn nữa bạn có thể rẽ qua con đường khác hoặc quay lại tìm con đường cũ mà bạn đã bỏ qua. Kể cả khi không còn con đường nào trước mặt, tự bạn có thể tạo ra một con đường mới, vì đường đi là gì nếu không phải do ai đó mở ra? Cuộc đời kì diệu ở chỗ đó, nó là một khả năng bất tận cho bạn khai mở những con đường. Đừng để ai bảo bạn phải đi con đường nào nhưng chính bạn hãy tự nhận trách nhiệm chọn ra con đường bạn muốn đi và đi trên nó. Thưởng thức những cành hoa, cây cỏ trên con đường, bước qua những tảng đá cản đường, vứt bỏ những rác xung quanh, ngồi nghỉ ngơi khi mỏi mệt, trò chuyện cùng những người đồng hành vô tình bắt gặp, trú lại trong một vài căn lều bên đường… Hãy làm mọi thứ để thưởng thức hành trình của bạn một cách toàn vẹn nhất và cuối cùng cho dù con đường ấy dẫn bạn đến đâu chăng nữa cũng không thành vấn đề vì bạn đã tận hưởng chúng trong suốt hành trình rồi. Hành trình đôi khi còn quan trọng hơn đích đến nữa. Đích đến của tất cả chúng ta đều chỉ là một: cái chết sẽ đến một ngày nào đó, thế thì đừng bận tâm về cái đích nữa, hãy thưởng thức hành trình đi, hãy sống đi.
À, nhắc đến chuyện này tự nhiên làm tôi nhớ đến chuyện tôi có một hình xăm, một hình xăm duy nhất dọc sườn bên phải “If you can’t find a way. Create one” – “Nếu bạn không còn con đường nào để đi, hãy tự tạo ra một con đường”
Nếu như bạn cũng thích xăm mình, hãy chắc chắn rằng bạn sẽ chọn xăm thứ gì đó có ý nghĩa đối với bạn, ý nghĩa càng lâu dài càng tốt. Với hình xăm này bên mình tôi tin cuộc đời tôi sẽ không bao giờ đi vào ngõ cụt bất kể con đường tôi chọn có là gì.
Xăm mình không xấu nhưng nó là một biểu tượng, người xăm mình là những người có một chút tinh thần nổi loạn, tự do. Họ muốn chứng minh họ làm chủ cơ thể của họ chứ không phải dư luận. Họ muốn chứng minh họ mạnh mẽ, họ chịu trách nhiệm cuộc đời họ. Và chính vì họ có một chút tinh thần tự do, đôi khi hơi quá đà vượt lên trên dư luận xã hoiok, vượt lên trên truyền thống và vượt ra cả ngoài khuôn khổ pháp luật nên xã hội rất sợ họ. Xã hội luôn sợ những người có tinh thần tự do, vì người tự do không cần xã hội, không quan tâm xã hội kể cả khi họ đang sống trong xã hội đi chăng nữa. Vì lẽ đó xã hội tìm mọi cách bêu xấu những người có tinh thần tự do, như những người xăm mình chẳng hạn. Họ sẽ không đăng những bài viết như là “thanh niên làm nhiều việc tốt có hình xăm trên người” nhưng họ sẽ đăng những bài viết “thanh niên phạm tội có hình xăm trên người” đại loại vậy đấy. Nếu bạn đi sâu vào xã hội vào sự vận hành của nó và cách thức nó điều khiển cuộc sống của chúng ta tôi e rằng bạn sẽ không khoái xã hội nữa, thế nên tôi sẽ dừng chủ đề này tại đây trước khi đi qua sâu vậy.
Tính tôi lan man, định viết “a” nhưng sao đó lại thành “b” “c” “d” hay thậm chí tới cả “z” hồi nào không hay. Biết sao được, tôi không thích kiểm soát tâm trí của mình lắm, tôi tự do thì tâm trí của tôi cũng “bị” ảnh hưởng tự do theo là vậy.
Quay lại chuyện đi ra nước ngoài nhiều hơn. Để đi nước ngoài nhiều hơn bạn cần một chút khả năng ngoại ngữ. Tôi sẽ kể cho bạn cách học tiếng Anh của tôi, tất nhiên nó không phải là cách tốt nhất nhưng tới giờ tôi có thể nói một chút và tự tin đi nước ngoài một mình nên có lẽ những cách tôi đã học có thể giúp ích cho bạn trẻ nào đó cũng lười biếng và học chậm như tôi.
Chỉ mới cách đây 4 tháng tôi thậm chí còn chẳng dám bắt chuyện với người nước ngoài dù cũng học tiếng Anh trong suốt 12 năm phổ thông và thêm 3 năm tại trường cao đẳng với đủ thứ lý thuyết nhồi nhét. Vấn đề của tôi là tôi quá tự ti và nhút nhát để nói chuyện với họ, tôi sợ sai. Và nếu tôi có đủ tự tin rồi thì tôi lại không nghe được, không hiểu được họ nói gì, khi tôi có thể hiểu họ nói gì thì tôi lại không biết phải nói gì: từ vựng, ngữ pháp… đến khi tôi biết mình phải nói gì, muốn nói gì thì xong rồi, cuộc gặp gỡ kết thúc rồi. haha ví dụ thôi, để bạn thấy rằng tôi cũng đã từng tệ tiếng Anh như vậy đấy. Ấy thế rồi tôi học, không phải một vài ngày nhưng là một quá trình.
– Nghe: hãy nghe thật nhiều nên, nghe và nhìn vào chữ để cách phát âm ngấm vào não bạn, nghe càng nhiều càng tốt, nghe đến thuộc luôn những đoạn hội thoại ngắn ngắn. Không đứa trẻ nào học nói từ việc học ngữ pháp cả, chúng học từ việc nghe, nghe mỗi ngày và từ vựng và ngữ pháp ngấm vào chúng tự nhiên như không khí vậy. Bạn cũng hãy học như một đứa trẻ, hãy bắt đầu bằng việc nghe, nghe nhiều nhất có thể. Tôi hay nghe các đoạn hội thoại của “Listening practice through dictation” và “100 bài luyện nghe tiếng Anh hay” bạn có thể bắt đầu từ đó. Hoặc nếu có công hơn hãy tìm hiểu về phương pháp học tiếng Anh thần kỳ của anh Doremon, tôi thấy chúng thật sự hữu ích.
– Nói: khi nghe đủ nhiều rồi thì bắt đầu nói theo các video mình hay nghe và nhất là đừng từ chối bất cứ cơ hội nào để nói tiếng Anh. Bạn càng nói nhiều bao nhiêu bạn càng nhanh tiến bộ bấy nhiêu. Không có ai để nói thì nói một mình. Bạn mà chứng kiến cảnh tôi ở nhà một mình bạn sẽ nghĩ tôi bị điên vì cứ liên tục lẩm bẩm một mình những câu như là “where are you, my phone?” “OMG you are here.” “This coffee is so good” “Wao, the weather today is not nice, it is perfect” “F* you are so cold, are you kidding me? where are you hot water? i nees you, please come back”… đại loại vậy, hơi vớ vẩn nhưng bất cứ thứ gì tôi có thể nói được, tôi lẩm bẩm cả ngày, toàn những câu đơn giản thôi, và tất nhiên để có thể luyện được phản xạ ấy bạn phải được ngấm chúng từ trước qua việc nghe nhiều rồi. Hãy bắt đầu từ những thứ đơn giản như thế.
Khi có thể nói một chút tiếng Anh tôi tự tin hơn, tôi bắt chuyện với đủ người. Hôm tết tôi đã giúp hai anh chàng Hà Lan gọi đồ ăn trong một quán ăn không ai biết tiếng Anh cả, và sau đó chúng tôi đã có những kỉ niệm rất vui cùng nhau và tới giờ vẫn là những người bạn tốt. Họ thậm chí muốn tôi cùng tham gia chuyến đi Thái Lan bằng xe máy với họ, nếu không vì chuyến đi Singapore có lẽ tôi đã tham gia cùng họ rồi. Những cơ hội cứ đến bất ngờ như vậy đấy, nếu bạn có thể tận dụng chúng, thề với bạn, cả một thế giới mới mở ra.
Hôm rồi tôi đi đến phòng gym và thấy có một anh chàng ngoại quốc đang tập ở đó nhìn khá cô đơn, tất nhiên tôi lại gần bắt chuyện và bạn biết đấy, lại thêm một người bạn thú vị trong cái thành phố nhỏ bé này. Có điều ôi trời, trình tiếng Anh của tôi không cao nhưng trình của anh ta thậm chí còn thấp hơn cả tôi nữa, thật khó để nghe và để hiểu anh ta nói gì, điều đó làm tôi nhớ lại một sự thật rằng chúng ta cứ luôn mặc định người nước ngoài là giỏi tiếng Anh, ồ không, cũng nhiều người như chúng ta thôi, tiếng Anh chỉ là ngôn ngữ thứ 3,4,5 của họ gì đó, họ cũng không nói đúng hoàn toàn về ngữ pháp hay đôi khi từ vựng, nhưng chỗ khác biệt là họ không ngại sai, họ dám nói còn chúng ta thì quá sợ sai và không dám nói gì cả. Hãy tự tin lên, học từ mọi thứ, mọi người xung quanh, đừng vì nhút nhát hay sợ sai mà đánh mất một cơ hội tuyệt vời để học hỏi.
– Đọc: nếu muốn khả năng tiếng Anh phát triển nhanh đừng bỏ qua kĩ năng này, và cách dễ nhất để đọc là đọc thứ bạn yêu thích. Việc đọc mang lại nguồn từ vựng và ngữ pháp lớn lao. Kĩ năng tiếng Anh của tôi phát triển nhanh có lẽ nhờ việc đọc, tôi đọc và dịch nhiều trích đoạn từ cuốn sách “Osho’s life and teaching” bạn nhớ chứ. Tôi yêu Osho, yêu sách của ông ấy, yêu cuộc đời của ông ấy và đó là lý do tôi có thể cầm một cuốn sách tiếng Anh lên để đọc dù cho ban đầu, hay kể cả sau này, thậm chí lúc này, vẫn phải tra từ điển một cách thường xuyên.
Ngay từ ban đầu mà khuyên người khác đọc sách tiếng Anh là rất khó, một người Anh của tôi, người đọc rất rất nhiều sách, tiếng Anh rất đỉnh đã từ lâu luôn khuyên tôi là hãy đọc sách tiếng Anh đi nhưng lần nữa tôi cứ lờ đi lời khuyên đó. Tôi cũng mua cả đống sách truyện tiếng Anh đấy nhưng chẳng đụng tới, hoặc có đụng tới nhưng chỉ đụng thôi, không đọc, không đủ kiên nhẫn và hứng thú để đọc chúng. Bạn thấy đấy, tôi không phải kẻ chăm chỉ và chịu khó gì cho lắm. Nhưng từ khi tôi được một người anh khác gửi cho cuốn “cuộc đời Osho” bằng bản tiếng Anh thế thì tôi bắt đầu tự nguyện đọc, đọc một cách say mê và hứng thú. Cho nên, cách tốt nhất để đọc là hãy đọc thứ bạn yêu thích, nó sẽ mang lại cho bạn niềm cảm hứng lớn lao và niềm cảm hứng lớn lao chính là nguồn năng lượng giúp bạn làm được mọi thứ.
Ngoài sách đó, tôi hay tìm đọc những câu quotes ngắn mang đầy ý ngĩa và năng lượng để đọc mỗi ngày. Hãy google hoặc lên pinterest để tìm những câu quotes về tình yêu, cuộc sống, tình bạn, lòng can đảm… Những câu nói ngắn gọn ấy như những thần chú vậy, đọc chúng bạn không chỉ học tiếng anh một cách đầy cảm hứng mà còn giúp mang lại cho bạn cực kì nhiều năng lượng, cảm xúc cho tâm hồn, cho tình thần của bạn nữa. Mỗi ngày nếu như bạn có thể đọc, hiểu, ghi nhớ 10 câu quotes hay như vậy thôi thì chắc trình tiếng Anh của bạn cũng lên nhanh lắm ấy. Đó là sự học kết hợp 2 trong 1 của tôi, vừa học ngôn ngữ vừa tạo thêm năng lượng cho cuộc sống của mình, tại sao không?
Chưa hết, với những câu nói rất hay tôi thường in ra và dán khắp nơi có thể. Nơi tôi chọn đầu tiên là cánh cửa nhà vệ sinh, mỗi sáng khi ngồi vệ sinh tôi đều đọc chúng vì chúng ngay trước mắt và không còn gì để làm cả, một cách học hiệu quả, rồi tôi đọc chúng mỗi ngày, đọc to, đọc đi đọc lại. Thật tình mà nói với cách học thụ động 3 phút mỗi ngày đó cũng giúp tôi khá nhiều.
Đây là vài câu nói trên cửa toilet nhà tôi:
“Create a life that feels good on the inside, not one that just looks good on the outside”
“Life is about trusting your feelings, taking chances, finding happiness, learning form the past and realizing everything changes”
“You can if you think you can”
“You may not be able to control every situation and its outcome, but you can control your attitute and how you deal with it”
“It doesn’t matter if it’s a relationship, a lifestyle, or a job. If it doesn’t make you happy. Let it go”
“There are two types of pains, one that hurts you àn the other that changes you”

Nên có thể nói sáng nào tôi cũng niệm thần chú là vậy, đơn giản và hiệu quả hơn trong việc đem lại năng lượng tích cực hơn mọi lời kinh sách khác.
– Viết: cái này tôi không dám khuyên nhiều vì tôi chưa tự tin với khả năng viết của mình lắm, nhất là đối với những thứ mang tính học thuật hay lý thuyết. Nhưng nếu nói về khả năng chat, tức viết bằng tiếng Anh, nói chuyện với các bạn nước ngoài bằng tiếng Anh thì tôi nghĩ là tôi ổn và đó là cách học viết của tôi: học qua việc trò chuyện với những người bạn nước ngoài. Khi bạn nói được một chút và đã đọc được một chút thì nhất định bạn có thể viết một chút, từ một chút đó bạn sẽ viết được nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tôi đã có thể có những cuộc nói chuyện qua chat như thế một cách mê say, nhiều giờ đồng hồ với những người bạn nước ngoài, chia sẻ với họ những quan điểm sống và những suy tư, ý tưởng… Đó là cách nhanh nhất để bạn kết bạn, hãy chia sẻ mọi thứ. Tình bạn thật sự thường được đặt trên những mối quan tâm chung, nền tảng quan niệm sống chung, bạn càng có nhiều quan điểm thú vị của riêng mình và có thể chia sẻ chúng thì bạn càng đặc sắc và đáng giá hơn một chút so với những người có quan điểm đấy nhưng không thể chia sẻ được gì. Tôi thường xuyên nói chuyện với các bạn nước ngoài về những điều tôi trăn trở và họ nói với tôi về điều họ trăn trở. Khi chúng ta có thể mở lòng mình ra với nhau thì chúng ta sẽ dễ dàng yêu quý nhau hơn nhiều.
Tôi đã gặp không ít bạn nước ngoài và họ đều kể với tôi rằng thật tốt khi có thể nói chuyện với tôi như vậy, rằng họ đã gặp rất nhiều các cô gái đẹp Việt Nam khác nhưng không thể trò chuyện được, không có gì để nói, những buổi gặp gỡ nhạt nhẽo và không có chút nội dung gì. Tôi thì nghĩ những cô gái ấy, họ chắc hẳn cũng thú vị lắm đấy nhưng chẳng qua họ không biết cách phải thể hiện ra thế nào thôi. Và sẽ tốt hơn biết bao nhiêu nếu chúng ta đều có thể nói được những gì chúng ta nghĩ trong đầu, thế thì thế giới sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm thay. Nhưng không chỉ là chuyện biết nói, mà còn là nói cái gì nữa. Bạn phải có một chút nội dung, một chút thú vị, một chút chiều sâu thì mới có thể làm cho mọi buổi nói chuyện trở nên đáng giá được. Tôi không thể nói bạn hãy cố gắng thú vị đi hay hãy giả vờ có chiều sâu đi. Không. Tôi chỉ có thể nói bạn những điều như vậy vì nó thuộc cuộc sống và bản tính riêng của mỗi người. Đó là cuộc sống của bạn, tôi không muốn chịu trách nhiệm với cuộc sống của bạn nên cũng không muốn bảo bạn phải làm gì cả. Mỗi người có con đường riêng, tôi chỉ đang kể về con đường của mình. Nếu bạn thấy nó đáng để học hỏi, thế thì bạn học hỏi, nếu bạn thấy nó nhàm chán, thế thì bạn rời đi. Bạn tuyệt đối tự do và tôi cũng vậy.
Khi tôi đi qua Singapore và Maylaysia có hai cảm giác kì lạ xảy ra. Một là khi bạn đi giữa một đất nước, đứng giữa một nơi mà mọi người nói gì đó bạn không thể hiểu, bạn cảm giác như mình không tồn tại vậy, bạn cảm giác như mình bé nhỏ, mình không là gì cả, mình không biết ai, không ai biết mình. Một cảm giác rằng bạn đứng giữa tất cả những ồn ào đó và tất cả những âm thanh hỗn độn đó không hề đọng lại gì trong tai bạn, trong tâm trí bạn. Đó là một cảm giác tuyệt vời mang lại một chiều sâu nào đó mà chính tôi cũng không diễn tả được. Một cảm giác vô thường. Cứ như thế bạn đang bị lạc và tất cả là một giấc mơ, rằng cuộc đời này hóa ra cũng chỉ là một cơn mơ. Bạn dạo chơi trong cơn mơ đó và không còn quan tâm chút gì những thứ đang xảy ra xung quanh cả. Ai đó đang nghĩ gì về bạn, ai đó đang đánh giá bạn, ai đó đang kể những câu chuyện tầm phào vụn vặt… mọi thứ đều có thể đang diễn ra ngay bên cạnh bạn nhưng bạn như một cái bóng không tồn tại, bạn như vô hình. Vâng, cái cảm giác ấy thật khó lòng diễn tả lắm vì nó quá sâu sắc, nó hơi mang tính tâm linh, một thoáng nhìn về tương quan của bạn và thế giới, rằng bạn chỉ là một người xa lạ trên trái đất này, bạn không là ai cả,bạn không thuộc về đâu cả.
Ấy thế rồi lại có một cảm giác khác nữa, khi bạn biết một chút tiếng Anh và bạn nói chuyện với một người bản xứ nào đó trong khi những người xung quanh không thể nói, họ nhìn bạn với con mắt thán phục và bạn cũng cảm thấy như mình cũng có chút vui vui trong lòng. Bạn cảm thấy như bạn là một phần của vùng đất xa lạ đó, rằng bạn có thể ở khắp mọi nơi, kết bạn với tất cả mọi người, rằng cuộc đời bạn là một sự mở hội không bao giờ kết thúc, rằng bạn có khả năng để sống ở bất cứ nơi nào bạn muốn trên trái đất này… Cái cảm giác này thậm chí còn tuyệt vời hơn, nó mang lại cho bạn niềm cảm hứng lớn lao để tự học hỏi trau dồi kĩ năng ngoại ngữ nhiều hơn nữa. Và nhất là nó có thể mang đến cho bạn muôn vàn cơ hội thú vị sau này mà bạn chưa bao giờ hình dung tới.
Tôi hay đón tiếp nhiều người bạn nước ngoài đến nhà mình chơi, đôi khi để họ ở lại nhà mình trước khi họ tiếp tục hành trình của họ. Và trong thời gian đó tôi thường dẫn họ đi đây đó, đi ăn, đi dạo, đi cafe… tôi nói chuyện với họ một cách thoải mái dù đôi khi hai bên cũng chả hiểu nhau là mấy đâu, tin tôi đi, thật đấy, bí mật đấy, đừng nói ai biết nhé. Nhưng, trời ơi khi nào cũng vậy, những người xung quanh tôi, đôi khi là những vị khách cùng ngồi trong quán cafe, đôi khi là chủ quán ăn, đôi khi là những người bạn gặp trên đường… họ luôn nói với tôi rằng “ôi em nói tiếng Anh tốt quá, thích thật, nói giỏi quá…” Không phải vì họ hiểu tôi nói gì hay biết tôi nói đúng hay sai, nhưng vì cái ngữ điệu và ngôn ngữ cơ thể của tôi thì quả là “như thật” vậy. Mọi thứ cứ thật tự nhiên, tôi cảm giác như mình là một chiếc cầu nối, như thể mình đang sống giữa hai thế giới, một thế giới mọi người biết và một thế giới chỉ tôi với những người bạn nước ngoài biết, điều đó thật là hay.
Những cảm xúc này thật trẻ con, thật chẳng có gì đáng nói, tôi biết. Nhưng này, cuộc đời chúng ta nên được bắt đầu bằng những thứ bé nhỏ thì sẽ dễ dàng hơn việc bắt đầu bằng những thứ đao to búa lớn nhiều lắm đấy. Đời tôi chỉ là những câu chuyện bé nhỏ, những suy nghĩ bé nhỏ, những hành động bé nhỏ như vậy thôi, chẳng có gì to tát cả. Nhưng khi hợp lại những cảm xúc đẹp đẽ bé nhỏ, những hành động bé nhỏ đó nó có thể mang lại một niềm vui không ngờ cho cuộc sống ấy. Tin tôi đi, không tin tôi thì cũng không sao!
Các bạn nữ Việt Nam nên lưu ý điều này khi nói chuyện với các bạn nước ngoài:
– Đừng nói với họ rằng các bạn kết bạn và nói chuyện với họ chỉ vì muốn học/luyện tập tiếng Anh hay muốn họ dạy các bạn tiếng Anh. Đây không phải là một khởi đầu tốt nếu bạn muốn duy trì cuộc nói chuyện và giữ liên lạc lâu dài với các bạn ấy. Nhiều bạn nước ngoài nói với tôi rằng họ phát chán những cô gái Việt Nam nói rằng họ nói chuyện với các bạn ấy chỉ vì muốn luyện tiếng Anh. Hãy hình dung các chàng trai nước ngoài làm quen với các bạn chỉ vì muốn kiếm tìm sex ấy. Hai điều này khá tương đương khi người ta bắt đầu một sự giao tiếp không phải để kết nối, chia sẻ, cảm thông mà chỉ để lợi dụng nhau, dù cho sự lợi dụng đó là vì tình hay vì học – đều là lợi dụng. Đừng để ai nghĩ bạn đang lợi dụng họ theo bất cứ hướng nào.
– Nhờ vào việc nói chuyện thường xuyên với các bạn nước ngoài mà tôi tự tin hơn, học được bao nhiêu thứ và nguyên tắc của tôi là không bao giờ nói với họ rằng tôi nói chuyện với họ vì muốn học Tiếng Anh cả, dù sự thật đúng là tôi không nói chuyện với họ chỉ vì tiếng Anh. Học hỏi từ họ 1001 thứ thú vị khác mới là điều tôi ưu tiên nhất, tiếng Anh tự nhiên phát triển như quy luật nhân-quả thôi.
Hôm rồi một anh bạn người Anh – đang dạy Anh văn ở một trường cấp 3 và vài trung tâm ở Sài Gòn – đã dạy tôi khá nhiều thứ dù tôi không yêu cầu. Ban đầu amh ấy hỏi tôi có muốn được sửa các lỗi tiếng Anh của tôi không, tôi nói tôi không quan tâm lắm, anh ấy sửa thì sửa, không thì thôi vì tôi vẫn đang tự học mỗi ngày theo mọi cách có thể. Và anh ấy đã dạy tôi một số bài học, rất dễ nhớ, rất hữu ích, rất thú vị. Cho nên cách học tuyệt nhất vẫn là để mọi thứ xảy ra tự nhiên, học một cách tự nhiên. Và như đã nói cách để chăm học và học không ngừng là học thứ mình yêu thích. Cách để biết mình yêu thích học Tiếng Anh hay không thì tuỳ vào bạn. Bạn càng dùng nó nhiều bạn càng yêu nó nhiều.
Trong mọi chuyến đi tôi hay mang theo một cuốn sách để đọc, thỉnh thoảng là sách tiếng Anh và vẫn thường bị ngạc nhiên với chính mình vì khả năng đọc hiểu. Nhưng tuyệt đối đừng ai nghĩ tôi giỏi. Tôi không giỏi chút nào. Bằng chứng là 1 câu 10 từ thì có khi tôi phải tra từ điển tới 9 từ, khả năng cao là 1 từ mà phải tra đi tra lại tới lui vài chục lần vẫn không nhớ được. Trí nhớ tôi siêu tệ nên tôi phải cố gắng hơn một chút là điều dễ hiểu.
Một tối nọ tôi có cuộc hẹn với một bạn người nước nào đấy quên rồi, nước lớn nhưng tên khá khó nhớ. Bạn ấy hứa sẽ tự làm bữa tối cho tôi và bạn cũng nên biết là tôi từ chối gặp bạn này rất nhiều lần rồi, hơn thế nữa mỗi lần chat vs nhau cũng toàn cãi nhau là chính. Vậy mà bạn ấy vẫn cứ muốn gặp tôi nên gặp thôi. Đấy là điều quan trọng khi bạn muốn kết bạn với người khác: hãy là chính mình, hãy có một bản sắc riêng, hãy trở nên thú vị và có chiều sâu theo cách riêng của bạn. Hãy chứng tỏ vs người nước ngoài là tuổi trẻ Việt Nam không tệ hay không quá nhàn nhạt đâu. Thế thì bạn sẽ không cần tìm người nước ngoài để nói chuyện hay gặp gỡ, họ sẽ tìm đến các bạn để học hỏi.
Đừng bao giờ nghĩ chỉ người giỏi mới có cái để bạn học. Không. Bạn có thể học rất nhiều điều từ bất cứ ai và chính bạn cũng đang có rất nhiều điều để người khác học hỏi. Hãy phát triển bản thân sao cho mỗi người lạ sau khi gặp bạn đều cảm ơn và rất vui vì đã gặp bạn, dù cho chỉ 1 lần duy nhất trong đời.
Hãy làm cho mọi cuộc gặp gỡ, mọi cuộc giao tiếp đều trở nên đáng giá. Lấp đầy chúng bằng sự chân thành, sự tử tế, sự thú vị, sự ngạc nhiên, sự ngọt ngào, sự học hỏi… lẫn nhau.
Thử đi và bạn sẽ ngạc nhiên rằng cuộc sống này thú vị và tuyệt vời đến thế nào!
Cuộc đời tôi là những khúc ngoặt liên tục, khúc ngoặt nào cũng dẫn tới những điều tươi mới và thú vị, tất nhiên đôi khi cũng có những cú ngã để lại những vết thương nữa, nhưng rồi vết thương nào cũng sẽ lành và hành trình luôn tiếp tục. Có thể dùng tiếng Anh, tuy chưa thuần thục, là một bước ngoặt lớn trong đời tôi. Tôi ước ai cũng có khả năng dùng thật nhiều ngôn ngữ để cuộc sống của mỗi người có thể mở rộng hơn bao giờ.
Biết thêm một ngôn ngữ là bạn sống thêm một cuộc đời khác.
Khi nào rảnh sẽ viết thêm về quốc tế ngữ ở đây.
Và phần sau tôi sẽ bật mí cho các bạn một bí mật: một công cụ, một bảo bối thần kì giúp tôi mở rộng mọi khả năng của cuộc đời mình theo mọi hướng…
Vâng, nó thật sự là một bảo bối – có sẵn cho tất cả mọi người!
Phi Tuyết 06/03/1017 – biết thêm một ngôn ngữ là bước vào một thế giới khác
_Share with love_

Robin Hoàng Phúc

Developer

CẢM ƠN BẠN ĐÃ GHÉ THĂM TRANG WEB HAILUA.TK ^_^ SEE YOU AGAIN

0 nhận xét:

Đăng nhận xét